Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Hãy Đối Xử Tử Tế Với Mọi Người, Phần 4/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Con người đôi khi rất cáu kỉnh, vì họ làm việc cực khổ trong đời rồi bị người khác phiền nhiễu, rồi nó thành cái vòng luẩn quẩn. Cho nên, mình phá nó đi! Phải phá vỡ cái vòng tai ác đó. Bởi vì nếu nhập vào đó, mình cũng sẽ cáu kỉnh, rồi cái vòng luẩn quẩn đó sẽ càng ngày càng lớn, càng mạnh, và bao gồm mình trong đó. Nếu chúng ta vẫn ở ngoài vòng đó, thì chúng ta có lực lượng để phá vỡ nó. Một khi đã ở trong rồi thì khó! Phải mất rất lâu cho tới khi có người đến phá vỡ nó.

Sô-cô-la không còn mãi được. Tôi tiếp tục cho, cho hoài. Mới đầu, tôi mệt mỏi lắm, đã lâu chưa ăn gì. Nên tôi nghĩ có lẽ ăn miếng sô-cô-la thuần chay sẽ làm mình vui lên. Đó là người ta nói như vậy. Bình thường, tôi không ăn sô-cô-la ngoại trừ dịp Giáng Sinh – ai cũng ăn sô-cô-la, nên mình cũng ăn một miếng. Nhưng cả ngày chưa ăn gì, tôi rất mệt. Không có đồ thuần chay gì ở đó; thật sự mình cũng chẳng muốn ăn gì – chỉ cần cái gì đó. Nhưng cuối cùng cho hết, không còn miếng nào cho mình! Vì tôi luôn luôn thấy người nào đó cần hơn là mình cần. Nên rốt cuộc tôi không còn gì hết.

Tới khi cần cho cô bé đó thì không còn gì nữa, vì chúng tôi đã ở trên máy bay rồi. Đang hỗn loạn, mà họ đâu có bán sô-cô-la (thuần chay). Đó chỉ là chuyến bay ngắn thôi, khoảng 50 phút, 1 tiếng gì đó. Họ đâu có bán đồ. Họ chỉ cho mình nước cam hay nước lọc thôi, mà ai cũng có rồi. Tôi không thể cho cô bé nước cam của tôi. Cô bé sẽ không thích. Chao ôi! Tôi phải nói người phụ nữ ngồi bên cạnh hãy cầu nguyện, và bảo người đàn ông ngồi bên cạnh… Hay gì đó, ôi Trời ơi! Công việc gì khổ thế này! Mình lên máy bay để xả hơi nhắm mắt thư giãn, chờ tới lúc đến nơi, mà rồi phải làm việc rất nhiều! Nhưng rồi cũng ổn. Có điều thấy ghét là lúc nó bay vòng vòng trên không, ở phi trường thứ hai, và không biết chừng nào mới đáp được. Đó là lúc tôi ghét nhiều hơn, vì nó có thể hết xăng. Lúc đó mọi người càng hốt hoảng hơn nữa.

A, phải rồi. Tử tế. Nói nhiều từ nãy tới giờ cũng rút lại là sự tử tế và thân thiện. Con người đôi khi rất cáu kỉnh, vì họ làm việc cực khổ trong đời rồi bị người khác phiền nhiễu, rồi nó thành cái vòng luẩn quẩn. Cho nên, mình phá nó đi! Phải phá vỡ cái vòng tai ác đó. Bởi vì nếu nhập vào đó, mình cũng sẽ cáu kỉnh, rồi cái vòng luẩn quẩn đó sẽ càng ngày càng lớn, càng mạnh, và bao gồm mình trong đó. Nếu chúng ta vẫn ở ngoài vòng đó, thì chúng ta có lực lượng để phá vỡ nó. Một khi đã ở trong rồi thì khó! Phải mất rất lâu cho tới khi có người đến phá vỡ nó.

Bởi vì nếu quý vị đang bực bội với người nào đó, phải mất rất lâu mới phục hồi được, đúng không? Vậy nghĩa là quý vị đã vào trong cái vòng đó rồi, và phải đợi tới khi điều gì tốt xảy ra, hoặc có người tốt tới phá nó ra cho quý vị – phải mất rất lâu. Khi đang ở trong vòng đó, phá nó ra rất khó. Nếu mình đang ở trong tù có phải là khó ra được không? Nhưng nếu mình ở ngoài và mình có chìa khóa, thì dễ hơn. Rồi, bây giờ! Ôi Trời ơi! Chỉ một câu hỏi của quý vị thôi – không hẳn là câu hỏi. Rồi, bây giờ tôi hứa là tôi sẽ ngậm miệng. Quý vị có thể nói tôi nghe, muốn nói gì cũng được hay hỏi gì cũng được. Nhé? Nói đi. Người kế. Xin lỗi vì đã làm cô đợi quá lâu.

Người hỏi – cô muốn hỏi hả? Ờ. (Con muốn…) Ờ, nói đi. Đó. (Con không muốn trở thành… mọi lúc…) Không, không. (Con xin hỏi hai điều.) Ờ. (Thứ nhất là bây giờ Sư Phụ đã vào giữa châu Âu này, và tất cả chúng con đang ở đây. Sau Thế Chiến Thứ Hai, vẫn còn rất nhiều sợ hãi. Con không biết ở đâu – khắp mọi nơi. Nó hãy còn đâu đó trong tiềm thức.) Ờ. (Và bây giờ, với Cuộc chiến ở Balkan, nó lại xảy ra nữa. Cho nên những gì xấu trong đời lại xảy ra lần nữa. Còn tệ hơn hồi xưa. Nên con nghĩ những gì Sư Phụ nói về sự thiếu tình thương này đôi khi cũng có trong bầu không khí. Hay là…)

Từ trường xấu, ừ. (Dạ, từ trường xấu và chúng ta có thể phá hủy nó…) Nhưng Chiến tranh Balkan không tệ như Thế Chiến phải không? (Thưa không. Nó khủng khiếp lắm. Rất là khủng khiếp, Chiến tranh Balkan, trong thập niên 90.) Vì lúc đó cô ở đó, nên cô đã chứng kiến. (Thưa Sư Phụ nói gì?) Vì lúc đó cô ở trong cuộc chiến đó, cô ở gần đó. (Dạ, đối với mọi người mà đã ở trong cuộc chiến đó. Con nghĩ đối với những người…) Dĩ nhiên! Dĩ nhiên rồi, chiến tranh không bao giờ tốt đẹp hết. Chiến tranh rất khủng khiếp đối với mọi người! Nhưng nó không tệ hại như vậy; phạm vi của nó không lớn như Thế Chiến. Ít ra nó cũng không trở thành thế chiến. (Dạ.) Thấy không? Cho nên, nếu cô bảo rằng nó tệ hơn, thì nó không tệ hơn. (Trong lãnh thổ này. Con muốn…) Bây giờ cô muốn hỏi gì?

(Câu hỏi của con là: Chúng con sắp xếp buổi phỏng vấn với tổng thống tại Slovenia với lời hứa là chúng ta sẽ gặp nữa. Và câu hỏi của con là…) Quý vị muốn gặp tổng thống lần nữa hả? Ông ấy đã hứa? (Dạ, dạ, ông muốn gặp chúng ta. Ý tôi là, ông…) Để phỏng vấn? (Sẽ vào tháng Sáu hoặc tháng Bảy, nhưng sẽ là buổi họp mặt thân mật, và Sư Phụ cũng được mời nếu Ngài có thể sắp xếp.) Tốt. (Và sẽ có trẻ em và ký giả, nhưng tất cả trong bầu không khí thân mật, ngoài trời. Cũng có thể tổ chức ở đây, nếu Sư Phụ nghĩ là…) Ở đây được à? (Dạ, chúng ta có thể sắp xếp như vậy.) Ý cô nói tổng thống muốn đến đây? (Chúng ta có thể đề xuất hai, ba chỗ, tùy theo nghi thức.) Tôi không hiểu. Quý vị gặp tổng thống tại quốc gia của ông hả? (Dạ, nơi rất gần đây.) Không biết tổng thống có muốn đến đây không, bởi vì chúng ta cần… (Dạ ở đó tốt hơn.) Tổng thống cần vệ sĩ, cảnh sát này nọ, mà mình đâu thể kham được. Chúng ta không biết vệ sĩ nào hết. (Thưa Sư Phụ, ở đó thì tốt hơn nếu Sư Phụ có thể…) Phải, ý tôi là như vậy. (Nhưng Sư Phụ cũng được mời…) Tôi được mời hả? Khi nào? (Dạ tùy theo Sư Phụ.) Ồ, được chứ. (Tháng Sáu, cuối tháng Sáu, hoặc tháng Bảy, tháng Tám.) Có lẽ, tôi sẽ nghĩ coi. Cảm ơn quý vị. (Dạ.)

Vậy câu hỏi của cô là gì? (Câu hỏi là: Bây giờ con nghĩ ông cũng khóc, như tất cả chúng con.) Khóc về chuyện gì? (Đôi khi… bởi vì, dạ, ông…) Ông mẫn cảm quá! (Dạ.) Quý vị làm ơn thỉnh thoảng vào hoặc là gửi vào một ít thức ăn thuần chay ngon, vì tôi không biết họ nấu cho ông có ngon không. (Dạ, chúng con sẽ làm vậy.) Không biết họ nấu đồ ăn có ngon không. Không biết mấy người trong dinh tổng thống có biết nấu thuần chay không. Quý vị lo việc đó được không? (Dạ, chúng con sẽ làm.) Gửi vào, ăn thử trước, ngay trước mặt họ, cho họ biết đó không phải là đồ độc. Rồi gửi phần còn lại vào, nếu họ cho phép. Thật tình tôi lo cho ông ấy. Trông ông gầy quá. (Dạ ông khỏe mạnh. Ông rất, rất…) Ờ, tốt, nhưng ông làm việc rất nhiều, nên tôi không biết ông có… (Ông bị ung thư.) Bị hồi trước, nhưng giờ hết rồi, đúng không? (Dạ hết rồi.) Vậy tốt. (Bây giờ ông rất, rất…) Ý tôi là, không biết những người làm việc trong dinh tổng thống có nấu ngon thật sự không. Cho nên thỉnh thoảng quý vị nấu cho ông ăn được không? (Chính trị nhiều khi chia rẽ.) Tình nguyện làm? Ít ra thỉnh thoảng tình nguyện nấu bữa ăn thuần chay thật ngon cho ông. (Dạ.) Vì ông là một người tốt, hiếm có. Chúng ta phải bảo vệ cho ông nhé.

Câu hỏi là, tôi có thể giúp gì cho cô? Cô là người Slovenia hả? (Dạ.) Được. Vậy tôi có thể làm gì cho quốc gia của cô? (Quốc gia nhỏ bé này chỉ là nước đầu tiên trong hiệp hội các quốc gia, rồi đến nước Croatia và những nước khác xung quanh. Không phải chỉ có Nam Tư, mà còn tất cả những nước khác.) Phải rồi. (Những gì xảy ra ở đây, đôi khi cứ lòng vòng. Nhưng ở châu Âu cũng vậy.) Ừ, bị lây nhiễm. (Nghị viện có nhiều màu sắc thì rất tốt, không phải chỉ có trắng và đỏ hoặc trắng và xanh hoặc trắng.) Ý quý vị nói Nghị viện châu Âu hả? (Dạ.) Ồ! Có bao nhiêu người trong đó? Tôi cũng không để ý. Họ đang làm việc rất tốt. Nghị viện châu Âu đang làm việc rất tốt. (Dạ, dạ. Ứng cử viên tổng thống của chúng con cũng là một người trong Nghị viện này. Và ông cũng ăn chay.) Ồ, tốt! (Lojze Peterle.) Cô nói tân tổng thống hả? (Cuối tháng 12 năm nay chúng con sẽ có) Vị tổng thống này… (một cuộc bầu cử) không làm nữa à? (cho tân tổng thống.) Ông không muốn tranh cử nữa à? (Ồ, dạ không, ông bị bệnh. Ý con là ông ngán ngẩm. Con xin lỗi đã nói như vậy, nhưng…) Ừ, hiểu rồi. Ông chịu hết nổi rồi. Ông không muốn làm chính trị nữa. (Cho nên chúng con có cơ hội này để nghe hoặc phỏng vấn tại sao – tại sao lại như thế.) Ừ, tốt. Hiểu rồi.

Vậy câu hỏi là gì? (Nếu chúng ta, với tình thương, có thể giải quyết vấn đề này, tách ra, cảm giác trong con người… Tình Thương và sợ hãi luôn luôn có ở đó: thêm tình thương, bớt sợ hãi.) Chúng ta đang cố gắng! (Dạ.) Chúng ta đang làm việc đó. Nhưng toàn thể nhân loại không luôn luôn nghe lời mình. Một số người không phải lúc nào cũng nghe theo mình, cho nên chúng ta ít nhiều gì cũng phải gánh vác trách nhiệm lớn. Bởi vậy mà phải mất chút thời gian. Nhưng cô không xem trên Truyền Hình Vô Thượng Sư là có một cuộc nghiên cứu nói rằng thế giới chúng ta đang hòa bình hơn bao giờ hết sao? Và hiện giờ Hoa Kỳ đang rút quân, Anh đang rút quân, Pháp đang rút quân ra khỏi Afghanistan. Cô không đọc bản tin sao? (Dạ có.) Không xem Truyền Hình [Vô Thượng Sư] sao? (Dạ thật vậy.)

Hiện giờ Hoa Kỳ đang nghĩ tới việc rút quân rồi. Ngay cả Ngoại Trưởng Condoleezza Rice cũng ủng hộ việc đó. Và Bộ Trưởng Quốc Phòng ủng hộ, tán thành việc rút quân. Vậy [nghĩa là gì]? Thế cô muốn tôi làm gì nữa đây? Tôi đang làm âm thầm với quý vị. Đâu thể nào giết hết những tên xấu để toàn thế giới thành tốt. Không được! Chúng ta phải từ từ để họ quay đầu vì họ là đồng loại của chúng ta. Thấy không, có hữu hiệu! Chúng ta đang truyền bá tin vui đó. Người ta đang làm đó, đang làm những gì mình muốn đó! Quý vị phải vui chứ! Trời ơi!

Người kế! Nói đi! (Kính chào Sư Phụ.) Ờ, chào Sô-cô-la! Anh khỏe không? (Dạ khỏe.) Tốt! Tốt. (Thưa Sư Phụ, con có hai câu hỏi.) (Con sẽ đưa mi-crô cho một người thông dịch tiếng Pháp.) Muốn có một thông dịch viên hả? Có thông dịch viên nào ở đó không? (Dạ có, thưa Sư Phụ.) Tốt. Tốt, tốt, tốt. Giữ mi-crô. Ờ. “Con có hai câu hỏi”. (Trước hết, con xin thay mặt tất cả đồng tu trên thế giới cảm ơn Sư Phụ vì Ngài đã bước vào cuộc đời chúng con.) (Trước hết con xin thay mặt tất cả đồng tu cảm ơn Sư Phụ rất nhiều vì Ngài đã bước vào cuộc đời chúng con.) (Con có một câu hỏi về Sư Phụ bên trong.) (Con có một câu hỏi về Sư Phụ bên trong.) (Sư Phụ bên trong luôn luôn nói với chúng con, nhưng chúng con luôn bận rộn với công việc thế gian, nên chúng con không lắng nghe.) (Sư Phụ bên trong luôn luôn nói với chúng con mà chúng con không bao giờ có thời gian lắng nghe.) Tội không!

(Con tự nhủ: “Con phải lắng nghe Sư Phụ bên trong”. Con tự nhủ đó là cách tốt nhất.) (Con nghĩ chúng con phải lắng nghe Sư Phụ bên trong. Đó là cách tốt nhất.) (Khi con cố gắng lắng nghe Sư Phụ bên trong, con thấy con vẫn còn đưa ý nghĩ của chính mình vào trong đó – đầu óc của con.) Đúng rồi. (Và bây giờ, con nghĩ rằng khi con lắng nghe Sư Phụ bên trong, con thấy con vẫn còn nghe đầu óc của mình.) Không, anh ấy nói anh ấy cũng đưa ý kiến của mình vào đó. Đúng không? (Khi con cố gắng quên nó, đôi khi chuyện gì đó xảy ra trong đời con, và con tự nhủ: “À, mình đã nghe Tiếng Nói đó trước đây, mà mình không chịu nghe theo”.) (Và đôi khi con có cảm giác này; đôi khi có chuyện xảy ra trong đời con và con nghĩ: “À, mình không chịu nghe Tiếng Nói này mà mình đã nghe thấy bên trong”.) Tiếng nói của Sư Phụ. (Tiếng nói của Sư Phụ.)

(Câu hỏi của con là làm sao mình luôn luôn nghe được Sư Phụ bên trong? Bởi vì Sư Phụ nói với chúng con từng giây phút, nhưng chúng con không luôn luôn nghe thấy.) (Câu hỏi của con là làm sao nghe được Sư Phụ bên trong. Bởi vì Ngài luôn luôn nói với chúng con, mà chúng con không nghe Ngài được.) Cần phải tu hành. Phải tu hành thì mới phân biệt được giữa sự hướng dẫn bên trong với những tiếng ồn bên ngoài bởi vì chúng ta cũng bị rất nhiều ảnh hưởng từ bên ngoài, chưa kể đầu óc của mình. Cho nên cần phải tu hành. Quý vị phải thiền mỗi ngày là vì vậy.

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần  (4/5)
1
2023-08-21
3753 Lượt Xem
2
2023-08-22
3042 Lượt Xem
3
2023-08-23
3122 Lượt Xem
4
2023-08-24
3168 Lượt Xem
5
2023-08-25
3602 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android